Ngày còn bé, những đứa trẻ được bố mẹ mua cho món đồ chơi yêu thích, chúng thường giữ rất kỹ và không muốn cho ai động vào. Nếu có ai khác cầm lên chơi, chúng sẽ khóc rất to, khó dỗ, phải cần rất nhiều lời khuyên, đe của bố mẹ mới chịu nhường bạn chơi 1 lúc, mặc dù nó cũng chẳng vui vẻ gì. Lớn lên 1 chút, có những đứa bé muốn nuôi mèo hoặc chó, chúng hay ôm ấp, giữ lấy những chú mèo, chó và không muốn nó chạy đi đâu cả, bắt chó mèo ngồi yên 1 chỗ, né không được thậm chí nhốt lồng và chỉ cho phép chó mèo chạy nhảy khi có mặt của mình, đến một ngày chú mèo/chó trong một lần được ra khỏi lồng sắt đã chạy đi thật xa, đứa bé không tìm thấy chúng hoặc may mắn hơn tìm thấy ở 1 nơi xa, đứa bé mới hối hận đáng lẽ mình không nên nhốt chúng lại mà cần cho động vật 1 nơi thoải mái để chạy nhảy. Khi trưởng thành có những người học cách yêu lần đầu, họ lúc nào cũng muốn bám lấy người yêu và nói với tất cả mọi người xung quanh rằng đây là người yêu mình, người yêu đi đâu cũng hỏi: "em đi đâu? làm gì? với ai? mấy giờ về? về sớm đi, không đi chơi lâu." Rồi một hôm đẹp trời, người yêu nói muốn chia tay vì quá ngột ngạt với tình yêu này. Đến lúc đó họ mới hiểu: mình phải cho đối phương không gian riêng, thoải mái hơn. Quá trình cảm xúc của 1 con người đi từ sự ham muốn chiếm hữu, đến nỗi sợ mất mát, rồi học cách buông tay, và cuối cùng cân bằng được giữa nắm và thả. Đó mới là biểu hiện cao nhất của cảm xúc yêu. Đứa trẻ biết cách giữ món đồ chơi không bị hỏng, và biết san sẻ với bạn bè món đồ đó, đứa nhỡ biết yêu thương động vật bằng cách cho nó ăn ngon, mặc đẹp, được đi chơi, chạy nhảy với khoảng sân vườn, công viên rộng lớn. Người trưởng thành biết phải cân đối thời gian giữa mình và đối phương để cả hai luôn làm việc học tập hiệu quả và vẫn có thời gian bên nhau. Hành trình tạo nên cảm xúc "yêu" đó đối với người bình thường có thể xảy ra từ độ tuổi rất nhỏ, với nhiều đối tượng khác nhau. Nhưng với Go Wonjae, anh và gia tộc anh dính 1 lời nguyền khiến cảm xúc của họ chỉ có thể hình thành khi gặp "mưa" của cuộc đời mình. Điều đó có nghĩa: phải đến khi gặp "mưa", mọi cảm xúc ham muốn, sợ hãi, buông bỏ và yêu thương mới được bộc lộ rõ ràng, còn nếu không có mưa, người dính lời nguyền sẽ mãi mãi sống 1 cuộc đời vô định, không cảm xúc, không có chí hướng và dần héo mòn nhưng cái cây thiếu nước. Go Wonjae may mắn được gặp "mưa" và anh đang trong hành trình phát triển cảm xúc của mình ở độ tuổi 33, trong khi người bình thường đã phát triển từ tuổi lên 3. Wonjae vẫn đang học cách yêu, mình viết những lời này vì mình không muốn các bạn hiểu lầm rằng anh là 1 người cực đoan với Cheongwoo, anh đang cần thời gian và cần những bước ngoặt trong mối quan hệ để hiểu ra được vấn đề mà thôi. Khi cảm xúc yêu hình thành, món đồ chơi sẽ luôn luôn sáng đẹp, chú chó chú mèo sẽ luôn vui vẻ, thọ lâu và người yêu nhau sẽ luôn về bên nhau, và cả Wonjae cũng vậy, khi biết yêu rồi, Cheongwoo sẽ nhận ra tình cảm của anh và không bao giờ chạy trốn khỏi anh nữa, cậu cũng nguyện ở bên anh suốt cuộc đời này, vì đối với anh cậu là "mưa" duy nhất, là nguồn sống duy nhất anh có, là người duy nhất anh yêu và muốn giữ mãi mãi.